Gửi ông!
Tôi
vừa nhận được thiệp mời của ông cách đây 2 phút. Thế là tôi sắp toi vài
lít, còn ông sắp toi cả cuộc đời... Giờ này, tôi có khuyên nhủ chắc
cũng không nhằm nhò gì, bởi khi ông trao nhẫn cưới cho vợ ông cũng có
nghĩa là vợ ông đã xỏ nhẫn cưới vào... mũi ông.
Đấy,
chúng ta luôn thua từ khi trọng tài thổi còi bắt đầu hiệp đấu. Chỗ bạn
bè, tôi muốn ông chuẩn bị tinh thần để hiểu hai từ khác âm nhưng đồng
nghĩa: "lấy vợ” và "đi tù”.
Mụ
vợ tôi (thư này dành riêng cho ông nên tôi gọi như vậy, nếu mụ ấy biết
thì tôi từ án treo chuyển vào trại, từ 6 tháng chuyển sang chung thân,
từ chung thân đến tử hình... mong ông giữ mồm giữ miệng cho), mụ vợ ông
và các mụ vợ trên đời tuy không cùng cha, cùng mẹ nhưng đều giống nhau
bởi dòng máu chiếm hữu lúc nào cũng chảy rần rật.
Mụ
ấy đổ đồng tình yêu và sự chiếm hữu. Cái thân xác này, mụ chiếm hữu đã
đành, nhưng cái khoảng thời gian bé tí tẹo vênh ra vào giữa giờ ăn trưa
cũng bị mụ kiểm soát chặt chẽ. Giờ trưa nghỉ ngơi tí chút, Yahoo
Messenger phải vàng khè, thi thoảng mụ xì-pam một cái. Không thấy thì mụ
gọi điện thoại, gọi bàn, di động, không được thì mụ gọi cho đồng
nghiệp. Ông có tin không, 8 năm nay, chưa bao giờ tôi thoát khỏi tầm mắt
mụ. Mụ gọi thế là yêu, là quan tâm, lo lắng...
Mỗi
lần thông báo đi công tác là tôi phải lấy tinh thần, mở miệng như người
có lỗi và y rằng mặt mụ dài như cái bơm. Mụ buồn vì không có chồng
trong 2-3 ngày, còn tôi như mở cờ trong bụng vì không "bị” yêu thương,
lo lắng ít nhất trong 48 giờ. Mụ thuê ôsin để trông con, còn mụ rảnh
rang để... trông tôi.
Năm
thì mười hoạ mụ mới cấp cho cái "quota” được đi bù khú với đám bạn 10
năm không gặp. Mà đám bạn đó, ai, ở đâu, làm gì, điện thoại bao nhiêu...
mụ đều lưu trong bộ nhớ phi thường mà đôi khi tôi nghĩ người trần không
mấy ai có. Và suốt cái buổi nhậu hiếm hoi ấy mụ cứ réo rắt gọi. Nghe ồn
ào thì mụ hỏi: "Tại sao ồn thế, có phải nhậu xong rồi rậm rật đi
karaoke bàn tay vàng?”. Im lặng thì mụ dán tai vào, rít lên: "Tại sao
yên tĩnh, có phải rửng mỡ mò vào nhà nghỉ?”.
Nếu
đêm đó tôi mà về muộn thì quả là thảm kịch. Biết mình có lỗi, tôi rón
rén bước vào nhà, vén màn thất kinh khi thấy mụ tóc tai dựng đứng, mắt
thâm quầng, ngồi nhìn trừng trừng lên trần nhà (sau này tôi mới biết mụ
quả là cao tay, mụ vẫn ngủ, ngáy ngon lành, nhưng khi nghe tiếng kẹt
cửa, mụ ngồi phắt dậy, xõa cho tóc tai dựng ngược, quệt tí phấn mắt màu
chì vào quanh mắt, rồi ngồi chờ chồng như thể từ kiếp trước). Cho dù có
mệt rã rời vì bia rượu, tôi vẫn cố gắng trả đủ bài vì đó là phép thử của
mụ.
Vậy
mà sáng sau, chưa kịp hồi sức, đã nghe thấy tiếng mụ sa sả, xoong nồi
xủng xoảng, mụ quát chó, chửi mèo, đánh con chí chóe... Và tôi, cố lết
tấm thân xác bèo nhèo - 8 năm trước còn lịch lãm, hào hoa nhất lớp (ông
biết mà) - dắt xe ra khỏi cửa, đứa lớn ngồi sau, đứa bé ngồi trước (mà
vẫn thò tay cấu nhau), khăn bịt mặt, nón trùm đầu, sữa, cặp sách... lôi
thôi như dân tị nạn.
Than
ôi, làm người đã khổ, làm chồng còn khổ hơn gấp bội. Đôi khi (nhất là
khi tôi nộp cho mụ một cục tiền), mụ cũng nới chút đỉnh cho tôi "thở”,
nhưng cũng chỉ là "thở hắt”, nhất quyết không cho "thở dài”. Về nhà, nếu
tắt điện thoại thì mụ tra: "Sợ em nào gọi hay sao mà tắt”, nhưng cứ có
điện thoại gọi đến là tôi giật mình thon thót. Không nghe cũng chết mà
nghe thì con người mất hết văn minh, lịch sự.
Tôi
phải nói thật to, càng ông ổng càng tốt, càng thô bạo (mày, tao, ông,
tôi) càng tốt, đi lại thật hoành tráng, vung chân, vung tay dù có khi
đầu dây bên kia chỉ hỏi mỗi câu: "Tài liệu để đâu?". Nếu tôi nói nhỏ thì
mụ sẽ cho là có vấn đề, mụ sẽ khảo, sẽ tra cả đêm cho ra vấn đề... vì
sao nói nhỏ. Thực ra mụ (và các mụ) lo hơi thừa, thân thủ phi phàm như
các mụ thì tôi (và chúng ta) là vỏ quýt chứ có là vỏ dừa mụ đâm cũng
thủng. Ông có biết, khi về nhà bộ mặt của lũ chúng ta phải thế nào các
mụ mới hài lòng không?
Câu
hỏi không bao giờ có đáp án, bởi: Nếu ông cáu gắt: Mụ cho là ông có bồ
ruồng rẫy vợ con. Ông vui vẻ: Mụ cho là ông có bồ nên phởn phơ, hứng
chí. Ông chu đáo: Mụ cho là ông có bồ nên thấy cắn rứt, hối hận. Nói
chung, trong mắt các mụ vợ tự cho mình là Sơ-lốc Hôm, kiểu gì ông cũng
"phải” có bồ. Mụ xấu cũng bảo tại chồng, già cũng bảo tại chồng (thời
gian mụ dành để quản thúc đâu có chịu vào sa-lông làm đẹp bao giờ). Tuần
rồi, xem chung kết hoa hậu, tôi toàn nhìn... ngón chân cái, thi thoảng
mới dám liếc trộm mấy em.
Triết
lý cơm - phở luôn đóng đinh trong đầu mụ, mà mụ đâu có biết cơm có thể
ăn cơm nguội hoặc chiên, chứ phở có ai ăn nguội hay chiên bao giờ. Cơm
dù không ngon nhưng ngày nào người ta cũng có thể ăn, còn phở thì ai có
thể xơi triền miên. Nói chung, lấy vợ là đi tù, đó là chân lý (dù rằng
ông vẫn một lòng yêu quản giáo). Ông cứ chuẩn bị tinh thần đi, cái gia
đình lý tưởng mà ông mơ ước rồi sẽ thành cái cối xay 1 chức năng, xay
hết mọi ước mơ trai trẻ thành món sinh tố bèo nhèo.
Hôm
nay, tôi có hẳn 1 giờ tự do, dĩ nhiên tôi phải nói dối mụ, phải huy
động bạn đồng nghiệp, phải lạy lục em lễ tân để lỡ mụ có kiểm tra. Nhưng
tôi mất 25 phút viết thư cho ông, còn 35 phút nữa tôi phải đi lai rai
cốc bia với bạn bè trước khi... chui về lồng.
Giờ
này năm sau, nếu ông quá bức xúc, cứ đến tôi, tôi chỉ cho ông cách khởi
nghĩa mà không bị dìm vào bể máu. Tôi đi đây. Không, tôi bắt đầu khởi
nghĩa đây. Cũng phải chọn quán bia gần gần, vì còn cái đồng hồ công tơ
mét nữa chứ...
Chào ông,
Mr. Tèo Téo Teo